Luân Tâm

NGỌT NGÀO HƯ KHÔNG


Trăm năm bóng khói áo mây
Còn không dáng ngủ hao gầy tương tư
Bụi hồng theo gió viễn du
Rong rêu mòn mỏi ao tù ngóng trông
Còn chăng một lá ngô đồng
Báo tin thu đã sang sông trở về
Giấc sầu giấc bướm giấc mê...
Bay qua bay lại bốn bề lạ quen
Thiên đường không áo hương em
Trường sinh bất tử bon chen làm gì !
Rừng thương núi nhớ hồ nghi
Hết muà trăng mật chim di cư rồi
Nhạt nhoà gió cát son môi
Biển xanh sóng gợn chia phôi hết màu...
Trời xanh mây trắng bay cao
Trăng thề sáng quá cho sao thương mờ
Tội tình đứt ruột ngây thơ
Tằm tro nhện bụi nằm chờ tha ma !
Vườn xuân hoa chẳng ra hoa
Bướm không ra bướm thịt da sương mờ
Muốn tìm một chút đơn sơ
Không son không phấn ngây thơ thẹn thùng...
Muốn tìm một chút sầu chung
Vai kề má tựa cho lòng chơi vơi
Hoa mưa nắng ngọt thấu trời...
Qua rừng qua suối nghìn đời chân như
Rong chơi khắp biển sương mù
Nghe hơi nước lạnh nghìn thu trở về !
Nghìn sau ai tỉnh ai mê
Còn thương rau đắng tình quê hương nồng
Bọt bèo duyên nợ long đong
Qua bao bến đục trôi sông lỡ làng
Cuối đường hầm bóng xe tang
Tiếc thương chi nắm xương tàn đau thương !
Ân tình như sợi tơ vương
Dòng đời như muối cùng đường hoà nhau
Hết buồn hết giận hết đau
Vẫy chào dâu bể ngọt ngào hư không ....
MD.04/28/03
Luân Tâm

Được bạn: vdn 4.4.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "NGỌT NGÀO HƯ KHÔNG"